Sau cuộc chiến Hàn Quốc không lâu thì mẹ tôi qua đời. Bố tôi không lập gia đình lại, ông một mình nuôi năm đứa con của mình. Ông thường từ quê lên để cho vợ tôi và tôi một bao gạo hay là một ít tiền.
Mỗi khi có cơ hội chúng tôi cố gắng thuyết phục ông tin Chúa Jesus. Ông nói với chúng tôi đừng lo lắng về những điều đó. Mùa thu trôi qua rồi thì ông sẽ tin. Lý do ông chờ đợi đến hết mùa thu là bởi vì lễ sinh nhật lần thứ 60 của bạn ông. Nếu ông tin Chúa thì ông không thể uống rượu được và làm như vậy là khinh bạn mình. Nên mùa thu và mùa đông đến rồi đi. Tôi xin ông hãy tin Chúa Jêsus. Ông nói rằng trong mùa xuân, sau khi con trai của bạn ông đã đám cưới xong rồi thì ông sẽ tin. Ông muốn uống rượu trong tiệc đám cưới đó. Sự việc nầy cứ tiếp diễn trong mười năm.
Bố tôi già hơn và sức khỏe thì xấu hơn. Đó là lúc ông sống chung với chúng tôi. Bác sĩ không muốn giải phẫu vì sau đó ông sẽ không thể phục hồi lại được. Ông sẽ không sống lâu nữa. Tôi cứ tiếp tục giảng về Tin Lành để cứu linh hồn của ông. Một ngày nọ tôi vào phòng và mời ông tin Chúa Jêsus. Ông nói rằng đừng lo lắng về việc đó vì ông đã tin rồi. Tôi nói rằng người ta cần phải bỏ suy nghĩ mình mà tin Tin Lành. Ông giận lên và đuổi tôi ra khỏi phòng. Tôi biết Satan đang cố gắng ngăn cản bố tôi nhận sự Tin Lành. Tôi căm ghét Satan.
Ngày thứ hai có vài mục sư đến học Kinh Thánh. Tôi nói với họ về bố của tôi. Buổi chiều đó chúng tôi có nhóm cầu nguyện thay vì học Kinh Thánh. Ngày sau bố tôi gọi tôi lại vì có điều ông muốn nói. Tôi đi đến đó. Sức khỏe của ông đã không còn nữa. Ông nói rằng mình có điều muốn nói. Tôi thâu lại những điều ông nói. Ông nói ra mọi điều mình cảm thấy và cũng dạy phải chôn cất xác ông như thế nào sau khi ông qua đời. Ông nói đến sáu mươi phút.
Sau đó tôi hỏi bố tôi về linh hồn ông sẽ đi về đâu. Ông nói rằng mình muốn đến thiêng đàng, nhưng chưa có làm việc từ thiện gì. Ông cảm thấy rằng đã muộn rồi. Bố tôi có nhiều dục vọng xác thịt trong 70 năm. Mặc dầu đã già rồi mà ông vẫn bị những suy nghĩ đó buộc mình. Nhưng khi ông đứng trước sự chết, ông quăng bỏ hết mọi dục vọng và nhận lời Chúa như một trẻ em. Tôi vô cùng cảm ơn vì chúng ta được cứu qua công lao của Chúa Jêsus, mà không phải của chúng ta. Trong hai tiếng đồng hồ thì tôi nói với ông về làm sao tội lỗi chúng ta đã được chuyển qua Chúa Jêsus và làm sao huyết quý báu trên cây thập tự giá đã rửa sạch tội lỗi chúng ta.
Bố tôi nói: “Tôi tin, tôi tin! Cảm ơn, trên cây thập tự giá Chúa Jêsus, Chúa Jêsus đã rửa sạch tội lỗi tôi và Chúa đã mang gánh nặng của tôi trên lưng Ngài. Cảm ơn”.
Tôi đoán rằng ông sẽ không còn sống lâu nữa, nên tôi đã đưa ông về quê của mình. Sáng hôm sau, ông thức dậy và nói với chúng tôi rằng ông đã ngủ rất là bình an. Ông muốn chúng tôi hát thánh ca cho ông nghe. Khi bố tôi khỏe hơn một chút thì tôi để vợ tôi lo lắng cho ông và tôi quay về Taegu. Một ngày nọ vợ tôi gọi điện thoại và nói rằng bố tôi gần qua đời rồi. Tôi gấp rút đi về. Bố tôi đã gọi tất cả các bạn mình lại. Họ đến, khóc và nắm tay bố tôi. Ông nói với họ rằng mình sẽ lên nước thiêng đàng vì ông đã tin Chúa Jêsus mà con trai mình đã tin. Ông cũng khuyên bạn mình tin để đi lên thiên đàng với mình. Sau đó ông tập hợp các cháu mình và nói cho chúng nghe.
“Ông khát nước quá và không thể nói ra lời. Nhưng các con là cháu của ông nên ông muốn nói vài điều. Cái chết của bố các con không giống nhau. Các con muốn chết cách nào? Hãy tin Chúa Jêsus mà bố của Eunsook tin. Đừng quan tâm về tiền bạc, nhưng hãy tin Chúa Jêsus”.