Trong những ngày qua, tôi thật cảm tạ vì tôi đã có thể ở trong những lời quí báu này và được chia sẻ về tình yêu của Chúa Jêsus với các bạn. Tối hôm qua sau khi giảng ở trên lầu 3 tôi nghe làm chứng của một số người về sự tha-thứ tội-lỗi mà họ đã nhận được. Tôi đã nghe làm chứng của bốn người mà đã rất đau-khổ vì tội-lỗi qua lần nhóm truyền giảng này. Khi tôi thấy họ đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và lòng đầy cảm kích, thì tôi thấy lòng mình xúc động và muốn cảm tạ trước mặt Chúa. Tôi không được nghe từng bài làm chứng của các bạn. Tuy nhiên, tôi biết nếu tôi mời một người trong các bạn làm chứng thì có nhiều người trong các bạn sẽ làm chứng rằng đây là một buổi nhóm không thể nào quên vì đã làm cho các bạn nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và được buông-tha khỏi tội-lỗi. Tôi biết những việc này là bởi Đức Chúa Trời, là Đấng mà rất yêu dân Busan. Tôi ngợi khen Chúa, là Đấng tôi hằng yêu mến.
Sáng nay tôi muốn nói với các bạn về việc chúng ta cần phải sống như thế nào sau khi chúng ta đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Hầu hết nhiều người mới lập gia đình và trở thành vợ chồng thì họ rất căng-thẳng. Trong thời gian sống căng-thẳng đó thì họ thường cãi lộn. Bởi vì người nam chưa hiểu người nữ và người nữ chưa hiểu người nam. Qua vài năm sau thì vợ mới hiểu chồng và chồng mới hiểu vợ. Ban đầu, tình cảm của họ chỉ là cảm xúc. Nhưng cuối cùng họ đã yêu nhau sâu-đậm hơn và gia đình họ càng hòa-thuận hơn. Sáng nay tôi muốn nói về một điều là làm thế nào chúng ta có thể yên nghỉ và sống một cách hòa-thuận với Chúa sau khi chúng ta nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và đặt Chúa Jêsus vào trong lòng chúng ta.
Xin mở Kinh Thánh Các Quan Xét đoạn 15 tôi sẽ đọc từ câu 13.
“Chúng đáp rằng: Không, chúng ta chỉ muốn trói ngươi, nộp vào tay dân Phi-li-tin, chớ chẳng muốn giết ngươi đâu.Vậy, chúng bèn trói người bằng hai sợi dây mới, và dắt ra khỏi hang đá. Khi đến Lê-chi, dân Phi-li-tin ra đón người và la tiếng reo mừng. Song Thần của Đức Giê-hô-va cảm động Sam-sôn, những dây cột cánh tay người trở thành như chỉ gai bị lửa đốt, tàn rớt khỏi tay người. Gặp được một cái hàm lừa con mới tinh, người bèn giơ tay lượm lấy, và dùng nó đánh một ngàn người. Bấy giờ Sam-sôn nói rằng:Với một hàm lừa, giết chất thây từng đống! Với một hàm lừa, ta đánh một ngàn người! Khi người đã nói xong, bèn ném cái hàm lừa khỏi tay mình, và đặt tên chỗ đó là Ra-mát-Lê-chi. Bởi người bị khát nước quá đỗi, bèn cầu khẩn Đức Giê-hô-va, mà rằng: Chúa đã ban cho tôi tớ Chúa sự giải cứu lớn lao nầy; hồ dễ nào bây giờ tôi phải chết khát, và sa vào tay những kẻ không chịu cắt bì sao? Đức Chúa Trời liền chẻ hòn đá bộng ở tại Lê-chi, có nước chảy ra; Sam-sôn uống, thì tâm thần người hồi tỉnh, và lòng mạnh mẽ lại. Bởi đó cho nên người ta đặt tên cái suối này là Ên-Ha-cô-rê cho đến ngày nay. Suối ấy ở tại Lê-chi. Nhằm thời kì dân Phi-li-tin quản hạt Y-sơ-ra-ên, thì Sam-sôn làm quan xét nơi Y-sơ-ra-ên trọn hai mươi năm.” (Các Quan Xét 15:13-20)
Tôi đã đọc đến câu 20.
Cách đây đã lâu, có một thủ tướng nọ, ông ta không biết quan tâm đến gia đình mình là gì cả. Ông chỉ lo lắng cho tổ quốc và ông cũng là một thủ tướng rất trung thành với vua và nhân dân. Thậm chí ông không sử dụng lương mà ông đã nhận từ chính quyền cho chính mình mà ông chỉ dùng lương đó cho đất nước ông. Vì vậy mà cuộc sống của ông rất nghèo. Do đó, trong cung điện mọi người đều thán phục ông. Vua rất lo lắng cho thủ tướng này. Nên ông đã sai người hầu của mình đến xem thủ tướng này đang sống như thế nào và có lúc vua gởi thức ăn cho ông.
Thủ tướng này được tất cả mọi người yêu mến nhưng ông không có con. Vì thế vua đã lo lắng về điều đó. Cho nên bất cứ khi nào có dịp ông đều hỏi thủ tướng xem vợ ông có thai chưa. Rồi vua gởi thuốc bổ cho vợ thủ tướng. Tuy nhiên vẫn không có dấu hiệu có thai.
Kết quả là vẫn không có con. Thủ tướng đó đã sống rất cô đơn. Khi đến tuổi 50 thì vợ thủ tướng đó mới có thai. Khi nghe tin này thì vua và những người ở trong cung điện rất vui mừng. Vì thủ tướng đó nghèo nên vua đã đưa những nữ giúp việc đến cho vợ thủ tướng và còn gởi thuốc để bồi-dưỡng sức-khỏe cho bà. Cuối cùng, đã đến lúc người vợ đó sanh con. Bà sanh con trai, mọi người rất vui mừng. Thủ tướng đó cũng rất vui, nên khi làm việc ở nhà nước xong thì ông liền đi về nhà chơi với con. Ông rất vui khi thấy con trai ông lớn lên ngày càng khỏe mạnh như một con cọp.
Nhưng có một vấn đề, con trai ông, là trung tâm chú ý ở nhà, ở trước mặt vua và trước mặt tất cả mọi người trong cung điện. Bất cứ khi nào nó về nhà sau khi ra ngoài chơi thì luôn bị những đứa trẻ khác đánh. Bất cứ khi nào nó có cái gì tốt hay ngon thì những đứa trẻ khác đều giật lấy hết còn nó chỉ vừa đi về nhà vừa khóc.
Thời gian trôi qua, bắt đầu có những tin đồn rằng con trai ông thủ tướng là một thằng ngốc. Càng ngày thủ tướng càng rất già mà con trai của ông mới bắt đầu mười lăm, mười sáu, rồi mười bảy tuổi. Cuối cùng đã đến lúc nó phải lập gia đình. Bất cứ khi nào ông nghĩ về con trai, ông luôn suy nghĩ: “Con trai ta sẽ làm chủ gia đình như thế nào?” Ông lo lắng đến nỗi không thể ngủ được.
Một ngày nọ, ông đã quyết định. Có một tên cướp lừng danh là người mà nổi tiếng là ngoan cố và liều lĩnh, là người mà ra vào tù như nhà riêng của mình.
Một buổi sớm nọ, thủ tướng sai đầy tớ mình đem tên cướp đó đến nhà ông. Vì tên cướp này đã làm nhiều việc xấu nên khi tên cướp này nghe thủ tướng gọi mình thì hắn nghĩ ồ không và hắn bắt đầu run sợ. Khi đến, hắn đã quỳ xuống sân nhà của thủ tướng. Khi hắn đang nằm úp và đầu cúi. Cánh cửa mở ra, vị thủ tướng đi đến và nói:
“Này, sao ngươi nằm như thế? Ta mời ngươi đến nhà ta như một người khách mà. Xin mời vào trong nhà.” Thủ tướng bảo những đầy tớ mình:
“Nhanh lên, hãy đưa hắn vào.”
Tên cướp không thể suy nghĩ là chuyện gì đang diễn ra. Khi nghe nói như vậy, hắn không biết nên cư xử như thế nào, nhưng ngay lập tức hắn đi vào nhà thủ tướng. Lúc đó, bữa ăn sáng đã dọn sẵn. Khi hắn ăn sáng với thủ tướng, hắn tự nghĩ: “Ôi, vì mình đã phạm quá nhiều điều nên ông ta cho mình ăn rồi ông sẽ giết mình.” Hắn lo sợ đến nỗi khi hắn nghĩ đến sự chết sắp tới với mình thì hắn không thể nuốt nổi thức ăn.
“Lý do ta gọi ngươi đến là vì ta có một việc để giao cho ngươi. Có lẽ điều này hơi khó, nhưng xin ngươi vui lòng đồng ý.”
“Bất cứ việc gì mà ông nói thì tôi sẽ làm dù mất cả mạng sống mình.”
“Con trai ta đã trưởng thành. Nhưng vì ta quá bận việc quốc gia, nên ta không thể dẫn con đi vòng quanh đất nước được. Ta sẽ đưa ngươi nhiều tiền như ngươi muốn. Ngươi có thể dẫn con trai ta đi tham quan đất nước này trong ba tháng được không?” Tên cướp suy nghĩ:
“Gì thế này, một buổi trưa miễn phí?”
“Chỉ dẫn một con ngựa nhỏ thôi thì sẽ không ảnh hưởng đến đất nước.”
Khi nói điều đó ông đã đưa cho tên cướp ấy một con ngựa nhỏ mà chỉ có một người có thể cưỡi nó thôi, rồi ông bảo hắn đi.
Tên cướp nói:
“Được thôi, bây giờ chúng tôi sẽ lên đường thưa thủ tướng.” Nói xong thì hắn nói với đứa con trai:
“Thưa ngài, xin mời lên.”
Tên cướp nắm lấy dây cương và họ bắt đầu lên đường. Họ đã vượt qua HanGiang, qua Noryangjin, qua Yuongdunpo và tiếp tục đi. Khi họ đi quanh một ngọn núi, tên cướp hỏi con trai thủ tướng:
“Thưa ngài?”
“Sao? Có chuyện gì?”
“Thưa ngài, chân của ngài hình như hoàn toàn rất khỏe mạnh.”
“Đúng rồi! Ngươi có biết sao mà chân ta khỏe không? Ta có thể đi bộ 13km một cách dễ dàng đó.”
“Ồ, tôi cũng thấy như vậy, thưa ngài. Cơ thể tôi yếu và chân tôi thì không khỏe. Nên tôi luôn đi khập khiễng.”
“Ồ,vậy sao? Ờ, đúng rồi. Chân của ngươi trông yếu quá.”
“Ngài có đồng ý giữ dây cương, còn tôi cưỡi trong một lúc không?
“Ý kiến nghe hay đấy.”
Sau đó, con trai của thủ tướng nắm giữ dây cương còn tên cướp thì cưỡi con ngựa. Một lúc lâu sau, chân con trai thủ tướng đã bắt đầu đau và bàn chân của nó sưng phồng lên. Sau đó, con trai thủ tướng nói:
“Bây giờ để ta cưỡi con ngựa nhỏ cho.”
“Thưa ngài, ngài là con của thủ tướng. Ngài biết rồi đó, người ta nói rằng lời nói của một người thì quý hơn vàng. Ngài đã nói là ngài có đôi chân khỏe mà. Tôi không hiểu ngài đang nói gì?” Tên cướp đáp.
“Ừ, đúng rồi. Chân ta không đau. Ta vẫn khỏe. Cứ cưỡi đi.”
Thế rồi, từ lúc đó tên cướp đó đã chơi xấu con trai thủ tướng một cách khôn ngoan. Bất cứ lúc nào có thức ăn ngon, thì tên cướp ăn hết. Còn con trai thủ tướng chỉ được ăn những thức ăn dư thừa. Khi con trai thủ tướng nghĩ về chuyện này, mặc dù nó được khen nhiều, nhưng chân nó thì đau và nó cảm thấy như nó đang sắp chết. Thế nhưng, nó không biết cách nào để dừng việc này lại. Cuối cùng, nó không còn suy nghĩ về thể diện của nó nữa mà nói:
“Bây giờ ta sẽ cưỡi con ngựa.”
“Ồ, thưa ngài!” Tên cướp phản kháng.
“Không. Ta sẽ cưỡi.”
“Thưa ngài!” Hắn ta lại nói.
Con trai của thủ tướng bắt đầu giận lên. Sau đó họ cưỡi đi một lúc lâu, bất cứ khi nào họ hết tiền, thì họ đi vào một thị trấn nhỏ, nhờ thị trưởng đưa tiền chi phí mà từ Thành Phố HanGiang gởi đến cho họ. Khi họ chuyển qua Cheonan và gần đến Daejon, con trai của thủ tướng nói:
“Hãy để ta ăn cái này, còn ngươi chỉ ăn một chút ít thôi.”
Rồi nó phản đối lại tên cướp nhưng nó không có sự khôn-ngoan nên chỉ có cãi lộn mà thôi. Đối với tên cướp ấy, nó thật sự không thể làm được bất cứ cái gì, vì vậy mọi việc luôn theo cách tên cướp muốn. Khi họ tiếp tục đi, từ HanGiang đến Junju, rồi xuống đến Namwon, những lời kêu ca của con trai thủ tướng ngày càng thảm hơn nhưng điều đó vẫn không tác động gì đến tên cướp. Con trai thủ tướng đã suy nghĩ điều này điều kia và còn thách thức nữa nhưng vẫn không thể làm gì được vì đầu óc tên cướp khôn lanh hơn.
“Khi ta và ngươi về HanGiang thì ngươi sẽ biết thế nào. Mình nghĩ cha đang có một nan đề lớn. Cha mình là một người lãnh đạo đất nước mà ngu như vậy thì làm sao có thể làm những công việc của đất nước? Trong tất cả mọi người, sao cha lại chọn tên cướp dơ bẩn và xấu xa này để đi với mình nhỉ?”
Thậm chí lúc đó nó còn lo lắng cho đất nước. Họ đã vượt qua Chungmoo, Samchunpo, rồi qua Busan, Ulsan, Kyungju, và đi vòng quanh Daegu. Lúc đó họ đã bắt đầu cãi lộn gay gắt hơn. Khi nào có đồ ăn thì con trai thủ tướng nói rằng: “Hãy tránh ra đi” rồi giành lấy. Con trai thủ tướng cứ chiến tranh với tên cướp khi đang đi trên đường. Tuy nhiên khi họ đã đến gần HanGiang, thì tên cướp suy nghĩ: “Tốt hơn hết là mình không nên cứ như thế này,” rồi nói:
“Thưa ngài, xin ngài cứ ăn nhiều như ngài muốn.”
“Ồ, được rồi, ngươi đừng ăn nữa. Ngươi đã ăn hiếp và chọc ghẹo ta nhiều rồi, đúng không? Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ tha cho ngươi không?”
“Ồ, thưa ngài, xin hãy cưỡi con ngựa đi.”
“Ừ, ta biết. Ngươi đã thay đổi rồi hả, hình như sắp đến nhà rồi.”
“Thằng này…! À thưa ngài. Xin đừng gay-gắt như thế.”
“Câm miệng đi!”
Hai người đã về đến HanGiang trong tình trạng như vậy.
Cuối cùng khi họ về đến nhà, thủ tướng rất vui mừng khi thấy con trai mình đã về nhà an toàn, ông đã dọn một bàn ăn ngon. Người con trai đến trước mặt cha mình và nói:
“Cha ơi, con đã trở về nhà an toàn bởi ân huệ của cha.”
“Thật tuyệt. Con đi quanh đất nước có vui không?”
“Vâng, nhưng thưa cha, có điều này con muốn nói với cha.”
“Gì thế, con trai của cha?”
“Thưa cha, nếu con nói điều này, có thể cha sẽ nghĩ con là một đứa con hư, nhưng thưa cha, làm sao cha có thể giải quyết những công việc của đất nước?”
“Tại sao, điều đó nghĩa là sao?”
“Khi cha cho con đi du lịch, thì cha có thể gởi cho con một người nào đó trong nhiều người. Nhưng tại sao cha lại gởi con cho tên cướp này? Hắn làm cho con mệt nhiều quá. Cha ơi, sao cha lại có thể làm một việc như thế mà vẫn có thể quản lý đất nước này được? Con cảm thấy tội nghiệp cho vua vì đã tin cậy để cha làm thủ tướng.”
Thủ tướng đó đã rất vui mừng khôn xiết, và đôi mắt ông đã tuôn ra những giọt nước mắt.
“Con đúng rồi. Con thực sự là con trai của cha. Con trai cha không phải là một thằng ngốc. Thật đúng là chúng ta đã chăm nom quá mức cần thiết. Nó thực sự là con trai ta.”
Các bạn ơi, thủ tướng đó đã vui mừng biết bao vì nếu con trai của ông không gặp sự việc đó thì suốt đời nó chỉ bị xem như một thằng ngốc.
Thưa các bạn, có bao nhiêu người ở đây mà đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi qua lần nhóm này? A, có nhiều người đã giơ tay lên. Halêlugia! Xin hãy lắng nghe. Các bạn có biết điều gì đã xảy ra bên trong các bạn khi các bạn nhận được sự tha-thứ tội-lỗi không? Về điều đó thì đối với tôi có nhiều điều để nói lắm.
Hơn 25 năm qua, tôi đã tổ chức nhiều lần nhóm truyền giảng về sự tha-thứ tội-lỗi. Trong suốt thời gian đó, tôi thấy nhiều người đã nhận được sự cứu chuộc. Tôi thấy những người đó đã sống một đời sống phước-hạnh và vui-mừng trong Chúa Jêsus. Nhưng thường, thì tôi thấy rằng mặc dù người ta đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi nhưng họ lại không đồng đi với Đức Chúa Trời.
Đây là những gì mà tôi muốn nói với các bạn sáng nay. Nếu các bạn đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, thì bức tường giữa các bạn và Đức Chúa Trời bây giờ đã biến mất. Lúc đó, Đức Thánh Linh của Chúa Jêsus ngự vào lòng các bạn, nhưng các bạn không biết được. Vì đó chúng ta sống bởi Đức Thánh Linh.
Con trai của thủ tướng đó đã có tài năng và sự khôn-ngoan ở bên trong. Nhưng nó không biết cách dùng những gì nó có thì nó trở thành một thằng ngốc. Đức Thánh Linh thì đầy-dẫy trong lòng chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không sống theo Đức Thánh Linh, mà sống theo cách riêng của chúng ta, thì cuối cùng chúng ta đang sống hoàn-toàn giống như một người không có Đức Thánh Linh.
Để tôi ví dụ cho các bạn. Giả sử thu nhập hàng ngày của tôi là ba trăm ngàn đôla. Vấn đề của tôi là tôi không thể tiêu xài hết số tiền đó trong một ngày. Tôi đến Busan và tình cờ gặp hai người mà tôi biết rất rõ. Cả hai người đều nghèo.
“Chà, tại sao các anh nghèo thế?”
“Thưa mục sư, chúng tôi nghèo vì thế này thế kia.”
“Ồ, vậy à? Để tôi giúp đỡ các anh. Anh A ơi, tôi sẽ cho anh 10.000 đôla một ngày. Anh B ơi, tôi sẽ cho anh 10.000 đôla một ngày. Tôi sẽ gửi tiền đó mỗi ngày vào tài khoản của hai anh. Hãy tiêu xài nó theo ý muốn các anh.”
Hai người đó nắm lấy tay tôi, khóc mà nói:
“Ôi, mục sư, cám ơn ông rất nhiều.” Rồi rất vui mừng.
Anh A lấy sổ tài khoản của mình và chạy về nhà. “Chà,10.000 một ngày! Vậy thì 20.000 đôla hai ngày. Sau ba ngày, bốn ngày! Thật tuyệt, mình sẽ giàu lên thôi! Em yêu ơi, đến đây! Hiện giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“Chúng ta có khoảng 100 đôla.”
Anh ta lấy một trăm đôla mua một két sắt. Anh cất sổ tài khoản vào trong két sắt rồi khoá lại, sau đó anh bọc nó vào bao ni-lông và đào nền nhà ở trong phòng ngủ, rồi chôn két sắt dưới đất. Mỗi tối anh nằm và suy nghĩ: “A, dưới đây có sổ tài khoản mà mỗi ngày mình lại có thêm 10.000 đôla nữa! Đã quá! Sướng quá!”
Anh B đi về nhà và nói: “Em yêu ơi, đừng lo lắng nữa. Anh chỉ làm em đau khổ, nhưng từ bây giờ anh sẽ làm em vui.” Mười ngày sau, Anh B rút ra 100.000 đôla và mua một căn nhà đẹp, một xe hơi đẹp, đồ đạc, quần áo và giày tốt.
“Nào, các con, chúng ta hãy đến các trung tâm thương mại đi. Vào xe hơi rồi thì hãy nói cho bố biết con cần gì nhé.”
“Một cây đàn Piano!”
“Một cây vĩ cầm!”
Vì họ có dư tiền, nên anh đã mua cho những đứa con những vật đẹp tuyệt như quần áo, đồ chơi, và các nhạc cụ. Mọi sự đã thay đổi.
Một tháng sau, tôi quay lại Busan để xem họ như thế nào rồi. Khi tôi đến nhà anh B, thì anh ta đang sống trong một căn nhà rộng lớn, được trang hoàng đẹp, có những người bảo vệ đang đi tới đi lui ở trước cổng nhà.
“Xin lỗi anh, đây là nhà anh B phải không?” Người bảo vệ trả lời:
“Đúng rồi.”
“Tôi là O.S. Park từ Seoul. Tôi đến để gặp anh B.”
“Ông chủ bận lắm. Ông không gặp ông chủ được đâu.”
“Dù sao thì xin ông hãy gọi anh ấy giùm tôi đi.”
“Thưa ông chủ, có một gã ngoài kia tên là O.S. Park ở Seoul. Tôi đuổi ổng ra nhé?”
“Cái gì? Mục sư Park hả? Nhanh lên, hãy dẫn mục sư vào. Mục sư đó chính là nguyên nhân mà tôi có thể sống tốt đẹp như thế này đấy.”
Khi tôi vào trong nhà, thì tôi thấy một cái vườn xinh đẹp với một sân đánh quần vợt và một hồ bơi. Mọi sự đã thay đổi. Tôi rất vui vẻ khi ở nhà của anh. Ngày hôm sau, tôi đến gặp anh A. Khi tôi đến đó thì cả nhà anh đang sống trong một phòng thuê, nhỏ. Khi tôi gõ cửa và bước vào, anh ta chào tôi và nói:
“Mục sư, xin mời vào. Mục sư ơi, mục sư không biết là tôi biết ơn mục sư như thế nào đâu, vì mục sư đã cho tôi 10.000 đôla một ngày.”
Mặc dù mỗi ngày tôi cho anh 10.000 đôla, nhưng anh ta đã ăn gì, anh đã mặc gì, anh ngủ ở đâu, mọi sự anh làm đều hoàn toàn giống như trước. Chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống anh cả.
“Tôi không cho anh tiền sao?” Tôi hỏi.
“Không, đúng là mục sư đã cho tôi tiền mà.”
“Thế thì tiền ở đâu?”
“Vì tiền rất quý, nên tôi đã gói tất cả lại và chôn dưới đất rồi.”
Mặc dù cả hai đều cùng nhận được ơn, nhưng đối với một người thì mọi sự đã được thay đổi, trong khi người kia thì không có gì thay đổi, mọi sự đều như cũ.
Chúng ta phải biết cách sống một đời sống tín-ngưỡng sau khi nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Nếu các bạn sống với ân-điển của Đức Chúa Trời thì đời sống của các bạn sẽ thay đổi. Nhưng thưa các bạn! Khi các bạn không biết điều này, thì các bạn quay lại con đường cũ của mình, mặc dù các bạn đã được nhận ân-điển.
Thật giống như con chó mà cứ ăn lại đồ nó đã nôn mửa, hay một con heo mà cứ trở lại nơi dơ-bẩn sau khi đã được tắm rửa. Như vậy, làm sao các bạn hưởng được ân-điển của Đức Chúa Trời ban cho và nhận được Chúa Jêsus sau khi nhận được sự tha-thứ tội-lỗi? Điều này rất là quan trọng.
Trước khi vào quân đội, tôi đã được đào tạo để làm một giáo sĩ. Tôi nghe nói rằng khi các bạn sang một nước kém phát triển, có thể các bạn phải bắt những con sâu để ăn. Tôi đã được đào tạo về những điều cần thiết để làm một giáo sĩ, đào tạo về cách để ngủ bất cứ nơi nào và ăn bất cứ thức ăn gì. Khi tôi chuẩn bị ra nước ngoài thì tôi bị gọi nhập ngũ. Thế rồi, khi tôi sắp được ra quân thì tôi đã nhận được sự dẫn-dắt của Đức Thánh Linh, Đức Thánh Linh nói với tôi rằng: “Đừng đi nước ngoài. Hãy ở lại và rao giảng cho mọi người về sự tha-thứ tội-lỗi.” Rồi từ đó, ngày từng ngày, Đức Chúa Trời đã mở trước cho tôi một con đường cách lạ lùng. Hôm nay tôi đứng ở đây là nhờ ân-điển của Đức Chúa Trời.
Sau khi được xuất ngũ, tôi không biết phải làm gì. Thế nhưng tôi lại muốn đi rao giảng ở Kimcheon, là nơi mà đi xe lửa từ Daegu đến thì mất một tiếng đồng hồ. Tôi không có tiền, không có nhà cửa, không có gì hết.
Một đức-tin đã dấy lên trong tôi là Đức Chúa Trời đang ở với tôi và Ngài sẽ dẫn dắt tôi trong tất cả mọi việc tôi làm. Tôi được xuất ngũ vào ngày 8 tháng 6 năm 1968, tôi không có một đồng xu nhưng tôi đã quyết định xuống Kimcheon để rao giảng Tin-lành. Lúc đó tại Sinlimdong thuộc thành phố Seoul, người ta đang tổ chức nhóm truyền giảng ở trong lều. Nhiều trẻ em đã đến và tôi được mời đến để giảng Kinh Thánh cho họ. Tôi rất vui khi nghe điều đó và đã đi đến. Ngày nay đó là nơi mà Trường Đại Học Quốc Tế Seoul đang đứng nhưng lúc trước, ở đóù chỉ là một cánh đồng. Trong một tuần, giữa các buổi lễ, tôi đã ngồi với những đứa trẻ, nói cho chúng nghe về Kinh Thánh, và rao giảng Tin-lành. Sau khi tôi đã giảng xong, thì những người tổ chức đã cảm ơn và đưa cho tôi 3 đôla và 50 đồng. Những người mà đi bộ đội thì được nhận lương hàng tháng là 35 đồng, vì thế tôi đã được cho gần bằng lương của một năm.
Đối với tôi, bao nhiêu đó thì thật là nhiều tiền. Tôi suy nghĩ tôi sẽ lấy tiền này để đi đến Kimcheon, thuê một phòng cho mình và đi rao giảng Tin-lành. Tôi quyết định sống theo sự dẫn-dắt của Đức Chúa Trời, cho ăn thì ăn, cho đói thì đói… Tôi không lo sợ gì cả vì Chúa Jêsus đã ở với tôi. Tôi đã đi đến Kimcheon và tìm một căn phòng. Có hai phòng nhỏ đang cho thuê, tiền đặt cọc là 70 đôla. Tôi đi lên chợ trên rồi đi xuống chợ dưới, tôi thấy có những chỗ đánh bida, quán cà phê, phòng chơi bóng bàn và có nhiều nhà khác.
“Lạy cha, Đức Chúa Trời. Thần của thế gian này đã cho những người thuộc về mình nơi để làm việc, nhưng tại sao Ngài không cho con cái của Ngài một căn nhà để rao giảng Tin-lành? Xin hãy cho con một căn nhà.” Tôi đã cầu nguyện như thế. Tuy nhiên, tôi vẫn không có căn nhà nào cả. Tôi đã cầu nguyện trong một ngày, hai ngày, nhưng không thấy đáp ứng. Sau khi tôi đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, thì tất cả những lời cầu nguyện của tôi đã được nhậm lời, nhưng trong lúc đặc biệt đó thì tôi không thấy có sự đáp ứng nào. Tôi cần phải làm gì? Điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời nói đừng rao giảng ở đây sao? Có nhiều suy nghĩ khác nhau chạy ngang qua đầu tôi. Tôi không có tiền, nhưng bất cứ khi nào tôi có thời gian thì tôi đi đến Kimcheon để tìm một chỗ. Một ngày kia, tôi đang trên đường về nhà sau khi đi tìm thuê nhà, khi đi trên xe buýt, tôi đã gặp một người nước ngoài. Ông ta lớn hơn tôi khoảng 10 tuổi. Chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện.
“Anh làm gì?” Tôi hỏi.
“Tôi là một nhà truyền giáo.” Ông ta nói.
“Anh đang đi đâu vậy?”
“Tôi đang đi du lịch.”
“Anh đi du lịch để làm gì?”
“À, tôi chỉ đi tham quan phong cảnh thôi.” Lúc đó, tôi suy nghĩ một chút rồi la ông rằng:
“Giáo sĩ nhận tiền chi phí nhưng không đi rao giảng mà đi du lịch như vậy à? Tôi muốn làm công việc của Đức Chúa Trời, nhưng tôi không thể bởi vì tôi không có tiền.”
Một điều lạ là ông ta đã lắng nghe một cách kiên nhẫn. Khi tôi nói xong, ông ta hỏi:
“Anh Park à?”
“Dạ.”
“Tôi có thể ở một ngày trong nhà anh không?”
“Được thôi, hãy đi với tôi.”
Có một nơi, ở sâu trong thung lũng núi, gần đến Habcheon, nơi tôi được đào tạo để trở thành một giáo sĩ trước khi vào quân đội. Ở đó không có nước, không có một người nào có bàn chải đánh răng cả và chúng tôi phải uống nước ở một khe nước nhỏ. Khi người giáo sĩ đó ở với tôi ông đã uống một ít nước sông đó. Từ lúc đó, ông liên tục đi ra đi vào nhà vệ sinh và rất là khó chịu. Vì thế ông lại nói:
“Anh Park à. Nếu tôi chết, tôi mong muốn anh hãy gởi xác tôi về cho vợ tôi.”
Một tuần sau, khi ông đi về, ông nói:
“Anh Park à, tôi muốn đến sống chung với anh trong một năm. Anh sẽ cho phép tôi chứ?”
“Thật không? Chúng ta sẽ sớm đến Kimcheon để làm công việc Chúa. Giáo sĩ hãy đi tìm thuê một căn nhà ở Kimcheon rồi quay lại đây.”
Rồi ông ta đi. Bỗng một hôm giáo sĩ đó chạy xe hơi đến gặp tôi và nói rằng:
“Anh Park à, xin hãy lắng nghe những gì tôi nói. Nếu làm việc ở Kimcheon, thì chúng ta cần một căn nhà. Tôi có đem theo 350 đôla mà Đức Chúa Trời đã cho tôi. Đây không phải từ tôi, vì thế xin hãy lấy tiền này và sử dụng.” Ông quá lo lắng vì sợ tôi sẽ không nhận số tiền đó, ông không biết làm gì.
“Cũng được, nhưng không phải tôi nhận tiền này từ giáo sĩ. Giáo sĩ đã dâng tiền này cho Đức Chúa Trời, và tôi sẽ nhận tiền này từ Ngài. Giáo sĩ ơi, không phải giáo sĩ cho tôi tiền này đâu nhé.”
Đức Chúa Trời đã cung cấp cho chúng tôi 350 đôla một cách lạ lùng. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng với tay xin ai khi làm công việc của Chúa cả.
Khi tôi nói về những điều kì diệu xảy ra với tôi thì tôi luôn rơi nước mắt nên không thể nói hết được. Bởi vì chúng tôi là con cái của Đức Chúa Trời, đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, nên Đức Chúa Trời nghe tất cả mọi lời cầu nguyện của tôi. Tôi mới xuất ngũ thì làm sao biết cái gì là bao nhiêu tiền? Với 350 đôla, tôi có thể mua một căn nhà tốt nhất ở Kimcheon, nhưng tôi lại không biết về điều đó, nên tôi đã thuê một căn nhà 200 đôla. Còn lại 150 đôla chúng tôi sử dụng hết để đi rao giảng. Mặc dù chúng ta đang đối diện với sự khó khăn, nhưng Đức Chúa Trời làm cho mọi việc đều trở nên tốt đẹp. Ông chủ nhà đã thế chấp căn nhà cho số nợ mà ông đã mượn từ ngân hàng. Ông ta đã bị phá sản và chạy trốn khi chưa thanh toán hết số nợ đó. Lúc đó, tôi luôn bận đi khắp đất nước để dẫn dắt những buổi nhóm truyền giảng. Một hôm, một người bạn nói với tôi rằng:
“Chúng ta gặp chuyện lớn rồi! Ngân hàng đã sở hữu căn nhà mà chúng ta đang ở!”
Một tháng sau, người giám đốc chi nhánh ngân hàng đã đến gặp tôi và nói rằng:
“Bây giờ ngân hàng đã sở hữu căn nhà đó, hãy nhanh chuyển nhà đi chỗ khác.”
Tôi không biết làm gì bởi vì tôi không có nơi nào để đi. Tôi cầu nguyện với Chúa. “Lạy cha Đức Chúa Trời ơi, con đã làm điều này sai rồi bởi vì con không biết gì về xã hội trong thế gian này. Con phải làm gì đây. Con không có nơi nào để dọn đi. Đức Chúa Trời ơi, Ngài không muốn tôi-tớ của Ngài ngủ ở dưới gầm cầu chứ? Xin hãy cho con một căn nhà.” Nhưng tôi không thấy đáp ứng. Một hôm nọ, tôi có lòng rằng thôi đừng cầu nguyện không như vầy, mà hãy đi ra ngoài tìm một căn nhà cho mình. Vì thế tôi đã đi ra ngoài để tìm một căn nhà. Có một căn nhà hai tầng, có một cái phòng rất lớn và có nhiều phòng khác. Tôi đã gặp người chủ nhà, ông ta nói tiền đặt cọc là 200 đôla. Tôi đã chấp nhận nhưng tôi không có tiền.
Mỗi khi tôi đi nhóm xa về, thì người ta nói với tôi rằng ông giám đốc chi nhánh ngân hàng đã ghé qua nhiều lần để tìm tôi. Một hôm vào lúc sáng sớm, tôi mới vừa ra khỏi nhà thì ông giám đốc chi nhánh ngân hàng đã đến sớm bởi vì bình thường rất khó gặp tôi.
“Sao khó gặp anh vậy?” Ông ta hỏi.
“Tôi bận. Tôi cũng đang sắp đi đến một buổi nhóm truyền giảng.”
“Anh không có thời gian để nói chuyện à?”
“Ngay bây giờ thì tôi thật sự rất bận.”
“Thế thì tôi sẽ đi với anh.”
Rồi tôi đi lên xe buýt, ông giám đốc đó cũng đi theo lên.
“Anh Park à, làm một giám đốc ngân hàng thì rất khó, vì tôi đã nhận tiền cho vay của ông chủ nhà anh mà tôi không biết sự việc nhà của ông ấy ra sao. Vậy tôi biết làm sao?”
Tôi đang lưỡng lự không biết tôi có nên nói cho ông biết tôi là một người tin Chúa hay không bởi vì nếu tôi nói với ông tôi là người tin Chúa, thì có thể ông ta sẽ lợi dụng yếu điểm của tôi. Sau đó tôi đã suy nghĩ: “Nếu tôi không nói là tôi tin Chúa Jêsus mà cứ cố chấp… ”
Tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và Ngài nói với tôi rằng Ta sẽ giải quyết các vấn đề đó hay ngươi tự giải quyết? Đúng rồi. Nếu con không thể làm gì hết thì Đức Chúa Trời phải làm điều đó. Tôi cần phải nói điều đó. Đúng rồi! Và tôi đã quyết định.
“Ông giám đốc à, không phải là tôi muốn lấy lại 200 đôla nên chưa chịu chuyển đi nhà khác, tôi muốn dọn đi lắm nhưng chưa có nơi nào để chuyển đi. Tôi đã báo cho chủ tôi về điều đó rồi, nhưng chủ tôi chưa trả lời. Khi nào chủ tôi trả lời thì tôi sẽ đi liền. Cho nên ông biết như vậy rồi thì xin hãy về đi.” Tôi nói như vậy nên ông giám đốc hỏi:
“Chủ của anh là ai vậy?”
“Chủ tôi là một người rất tốt. Ngài là Đức Chúa Jêsus Christ.”
“Anh Park à, anh là loại người đó sao?” Ông ta mở to mắt ra.
“Vâng.”
Tôi kể cho ông nghe về mọi việc mà Đức Chúa Trời đã giúp đỡ tôi. Thế rồi ông ta nắm lấy tay tôi và nói:
“Tôi không có đạo, nhưng khi nghe anh nói, tôi cảm thấy có một điều gì đó. Dẫu sao, thì xin hãy hết sức cầu nguyện và giải quyết vấn đề này nhanh nhé.”
Tôi cầu nguyện, nhưng tôi lại lo lắng. Mỗi khi tôi dẫn dắt nhóm truyền giảng tôi có thể quên hết mọi việc nhưng khi tôi lên xe buýt trở về nhà thì tôi lại lo lắng. Căn nhà đó có một gác lửng. Một ngày kia, tôi leo lên trên gác, đóng cửa lại và cầu nguyện. Không biết chuyện gì, tôi đang khóc và cầu nguyện lớn tiếng thì tôi nghe phía sau có người khác ở trong nhà đang ngạc nhiên và hoảng sợ. Một ngày kia, khi tôi đang cầu nguyện, thì tôi nhận được lòng là: “Con hãy đi đến cái nhà hai tầng mà con đã thấy kia?” Vì nhà đó rẻ, tôi nghĩ là nó đã bị cho thuê rồi, nhưng khi tôi đi đến, thì ở đó vẫn còn chữ Cho Thuê được ghi ở phía trước. Tôi suy nghĩ: A, Đức Chúa Trời muốn cho tôi căn nhà này. Mặc dù không có tiền, nhưng tôi đã đi vào nhà đóù. Chỉ có những đứa trẻ ở nhà. Tôi nói với chúngỉ rằng tôi muốn thuê lầu hai và tôi sẽ trở lại sau. Tối đó, tôi trở lại và nói:
“Tôi muốn thuê lầu hai.”
“Ông là người đã đến đây buổi sáng à.”
“Vâng.” Từng lúc, tôi đã giải thích mọi điều cho họ:
“Tôi là tôi tớ của Đức Chúa Trời. Tôi đã đến thành phố này để làm chứng về lời của Đức Chúa Trời. Có một người ở thành phố này đã gây cho tôi thiệt hại nhiều về tài chánh, và tôi phải chuyển đi khỏi nơi mà tôi đang ở. Nhưng tôi không có nơi nào để đi. Tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong một tháng để giải quyết vấn đề này cho tôi. Tôi vẫn chưa biết Đức Chúa Trời đang dẫn dắt tôi như thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng đây là căn nhà mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn cho tôi. Tôi vẫn chưa có tiền. Nếu ông muốn, thì xin hãy cho tôi thuê căn nhà này. Nếu không chấp nhận, thì xin đừng tội nghiệp tôi bởi vì Đức Chúa Trời chắc chắn đã sắm sẵn cho tôi một nơi nào đó rồi.”
Tôi đã nói chuyện với người chủ đó trong 30 phút. Sau khi tôi nói xong, ông ta đã suy nghĩ một lúc và nói:
“Tôi là một trưởng lão của một nhà thờ kia ở trong thành phố này. Đức Chúa Trời đã cho tôi một căn nhà gần quốc lộ như thế này. Nếu một tôi tớ của Đức Chúa Trời muốn dùng nó, thì làm sao tôi có thể ngoảnh mặt khỏi người đó được?”
Tôi quá vui mừng đến nỗi không biết việc này là sự thật hay chỉ là một giấc mơ. Lúc đó, con gái của trưởng lão đó đang đánh bài Thánh Ca trên đàn Piano ở trong phòng. Nghe cô ta đàn, tôi không biết mình đang ở trên Thiên-đàng hay ở dưới thế gian. Chúa thực sự đang sống. Giọt nước mắt của tôi đã chảy xuống và tôi rất cảm ơn Chúa. Khi tôi sắp sửa đi về thì người trưởng lão đó nắm lấy tay tôi và nói:
“Nếu anh đến ở không thì cả hai chúng tôi thấy hơi ngại. Nên nếu anh có đến đây ở thì anh có bao nhiêu tiền thì đưa cho tôi bấy nhiêu cũng được.”
Tôi không biết như thế nào mà tôi lại nói rằng:
“Tôi sẽ đưa ông 80 đôla.”
Nói điều đó xong thì tôi há hốc miệng, rồi lấy tay che miệng lại, nhưng đã quá trễ rồi. Ông ta đã trả lời rằng:
“Được rồi. Vậy cũng được.”
Nội trong tuần sau tôi phải chuyển nhà. Tám mươi đôla thì rất nhiều tiền. Lúc đó, cũng có các anh em và chị em, nhưng nếu tôi kể cho họ nghe sự việc này thì chỉ làm họ lo lắng mà thôi.
“Đức Chúa Trời ơi, mặc dù con đã nói tám mươi đôla mà không thể làm được. Ngài phải chịu trách nhiệm về điều này.” Tôi đã quỳ xuống và cầu nguyện. Bất cứ khi nào cái cổng ra vào phát ra tiếng kêu thì tôi tự hỏi liệu phải chăng ai đó đang mang tiền đến cho tôi. Một ngày, hai ngày, ba ngày đã trôi qua nhưng không có dấu hiệu gì về tiền bạc cả. Vào một buổi trưa ngày thứ năm, thì một phụ nữ đi ngang qua và nói: “Mình nghĩ đây là nhà này.” Rồi đi đến cửa. Tôi nhìn kĩ bà. Đó là một người mà tôi đã biết. Khi lần đầu tiên tôi đến Kimcheon để kí hợp đồng thuê một căn nhà, tôi đã trả tiền đặt cọc là năm mươi đôla. Vì nhà đó đã bị ngân hàng lấy nên hợp đồng của chúng tôi đã bị hủy bỏ. Vì vậy, người đàn bà đó phải trả lại năm mươi đôla cho tôi. Tôi đã đi nhiều lần để lấy lại tiền, nhưng không có ai ở đó cả. Một hôm nọ, tôi đã đến nói chuyện với họ lúc 11 giờ tối. Họ nói: “Thưa ông, xin hãy lấy cái tủ áo của chúng tôi vì chúng tôi không có tiền để đưa cho ông.” Tôi nghĩ là mãi mãi tôi sẽ không thể nào lấy lại số tiền đó được, vì thế tôi đã bỏ và quên đi việc đó. Một năm đã trôi qua, và bây giờ người phụ nữ đó đã xuất hiện ở trước cửa nhà tôi.
“Tôi thật sự phải xin lỗi. Tôi mắc nợ quá nhiều, vì mỗi ngày các chủ nợ tôi cứ làm phiền tôi. Thậm chí tôi không thể trả tiền cho bất cứ người nào khác cả nhưng tôi phải trả cho ông. Tôi không biết tại sao nhưng hôm nay, tôi nhận bốn mươi đôla. Nếu tôi đem tiền này về nhà thì chủ nợ sẽ lấy khỏi tay tôi vì thế tôi đã mang số tiền này đến đây. Bây giờ xin ông hãy lấy bốn mươi đôla này và tôi sẽ trả mười đôla còn lại vào ngày khác.”
Các bạn biết đấy, lòng của một người thì rất lạ. “Thôi! Khỏi trả 10 đôla đó đi.” Tôi không biết tại sao tôi đã không thể nói như vậy được.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Xin chào.”
Cô ấy đã mang bốn mươi đôla bằng tiền giấy 500 Won được gói trong một cái khăn tay trắng. Tôi đã đếm nó hơn một trăm lần. Tôi vừa đếm vừa chảy nước mắt, và đếm nó trong khi tôi cầu nguyện. Đức Chúa Trời đã ban cho tôi bốn mươi đôla một cách kì lạ. Và tôi đã nhận ra rằng Đức Chúa Trời sẽ giải quyết những sự việc còn lại. Trưa đó, tôi đi đến nơi giám đốc chi nhánh ngân hàng và nói:
“Thưa ông giám đốc, Đức Chúa Trời đã ban cho tôi một cái nhà và chúng tôi có thể chuyển nhà được rồi. Chúng tôi sẽ chuyển vào ngày mốt. Xin hãy đến lúc đó nhé.”
“Anh Park à, tôi là người đã có con cái. Rất xin lỗi anh vì hình như tôi đang cản trở con đường tương lai của một người đàn ông trẻ. Sẽ có một ngày tôi trở thành một nghị viên quốc gia. Anh Park à, xin đừng có những đánh giá thấp về tôi.” Thế rồi ông ta đi đến két sắt và lấy một số tiền.
“Anh Park à, xin hãy nhận cái này như một tình cảm của tôi.”
“Cám ơn ông rất nhiều!”
Tôi cảm ơn rồi nhận nó. Ông ta mời tôi dùng một tách trà với ông ấy nhưng tôi không thể chờ đợi được và muốn biết ngay là ông đã cho tôi bao nhiêu tiền. Ngay lập tức tôi đã đi vào một góc đường và đếm nó. A! mười đôla! Mười đôla thì nhiều tiền. Tôi vẫn chưa đủ trọn 80 đôla, nhưng tôi chỉ tiếp tục ca ngợi Đức Chúa Trời. Tôi cảm ơn Đức Chúa Trời biết bao khi Ngài đang làm việc cho tôi.
Các bạn thân mến, sau khi tôi đã làm mục sư rồi thì từ lúc đó nhiều người đã dụ tôi. Họ bảo tôi đến nhà thờ của họ thì họ sẽ trả lương cao cho tôi. Nhưng bởi vì tôi là tôi-tớ của Đức Chúa Trời nên tôi đã nhận được sự dẫn dắt của Ngài. Tôi tin rằng những điều gì mà tôi cần thì chắc chắn từ trên trời sẽ rơi xuống.
Tôi không mong muốn nhận được sự đền bồi nào cho lần nhóm truyền giảng của tuần này cả bởi vì Đức Chúa Trời dẫn dắt mọi sự trong đời sống tôi.
Tôi vẫn còn cần ba mươi đôla nữa. Chỉ còn hai ngày là tôi phải chuyển nhà đi, nhưng tôi không có lo lắng. Một lúc sau, tôi nhận một cú điện thoại. Đó là một người bạn.
“Này, tôi nghe nói anh đang gặp khó khăn. Là bạn với nhau mà tôi không thể giúp đỡ anh, thì tôi cũng cảm thấy rất áy náy. Tôi vừa mới bắt đầu kinh doanh và công việc của tôi chỉ có khó khăn chút ít. Tôi có hai mươi đôla có thể cho anh mượn, anh hãy lấy tiền đó mà sử dụng đi. Nếu anh không có tiền trả lại thì cũng không sao.”
Tôi đã nhận được sự giúp đỡ của một người mà không mong đợi như vậy. Tôi đã đi đến nhà của anh và mượn hai mươi đôla. Tôi vẫn còn thiếu 10 đôla. Tôi tập hợp tất cả các anh em đang cùng rao giảng và làm việc với tôi lại, bảo họ đưa cho tôi tất cả tiền mà họ có. Chúng tôi đã vét sạch túi mình và đếm từng đồng xu. Tổng cộng đếm được khoảng tám đôla. Qua việc này việc nọ, cuối cùng chúng tôi cũng đã kiếm đủ tám mươi đôla mà chúng tôi cần. Cuối cùng ngày đó đã đến. Vào ngày 19 tháng 4 năm 1970, chúng tôi chuyển nhà đi trong khi cơn mưa phùn đang rơi xuống.
Tôi không bao giờ quên được ngày đó. Tôi đã nhờ các anh em và chị em giúp đỡ tôi chuyển nhà. Còn tôi thì đi giảng Tin-lành cho một gia đình nọ. Khi giảng xong, tôi đi về thì họ lo lắng cho tôi và nói:
“Trời đang mưa đấy.”
“Không sao. Ngay cả Chúa Jêsus cũng đã bị ướt khi trời mưa mà.” Tôi trả lời.
Khi tôi đang trên đường về nhà, tôi chợt suy nghĩ Chúa ôi! Khi Ngài ở dưới thế gian, thậm chí Ngài không có chỗ gối đầu. Ngài đã sống mà đến hai bộ quần áo cũng không có. Vào những ngày có mưa, thì Ngài tìm chỗ ẩn náu ở đâu? Làm sao Ngài có thể vượt qua những mùa đông lạnh giá? Ở những nơi hoang vu, sau khi nghe lời Ngài giảng thì mọi người đều đi về nhà mình nhưng khi trời tối thì Ngài không có nơi nào để ngủ. Ngài đã đi lên núi cầu nguyện. Chúa ơi, Ngài đã đau khổ như vậy khi Ngài còn sống ở thế gian. Thì người tôi-tớ đáng khinh này là ai mà Ngài đã sẵn sàng một chỗ ẩn náu tốt như vậy. Những giọt nước mắt đã lăn xuống mặt tôi. Tôi không thể ngăn chúng lại. Chúa Jêsus không bao giờ bỏ tôi thậm chí trong chốc-lát bắt đầu từ ngày tôi nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Dù có sự gian khổ hay những thời gian tốt đẹp, Ngài vẫn luôn ở bên chăm sóc tôi và bảo vệ tôi.
Thưa các bạn, rất là đắt tiền khi đưa một tấm hình lên ti vi để quảng cáo về buổi nhóm này. Tôi đã nhờ một người chụp hình cho tôi khi tôi đến nhóm truyền giảng. Người này đã chụp nhiều tấm hình từ nhiều góc độ khác nhau. Anh ta đã chụp hết một cuộn phim. Trong số những bức ảnh mà anh chụp, có một bức ảnh đẹp đã được dùng để quảng cáo trên ti vi. Chúng tôi đã quyết định sử dụng tấm hình đó. Tốn ít nhất là vài trăm đôla để làm bức ảnh đó. Đài truyền hình MBC không cho phép truyền đi rộng rãi về tôn giáo nhưng họ nói: “Thưa mục sư, mục sư tổ chức nhóm truyền giảng này cho người dân ở Busan. Nên chúng tôi phát sóng cho người dân ở Busan. Chúng tôi muốn làm cho mục sư việc này miễn phí, nhưng chúng tôi rất tiếc là chúng tôi không thể. Nhưng chúng tôi cũng nói cho mục sư biết là có một hệ thống giảm giá cho người dân Busan.”
Do đó, chúng tôi có thể làm được việc đó một cách rất rẻ tiền. Đức Chúa Trời cũng đã giúp đỡ chúng tôi chuẩn bị áp-phích quảng cáo, tranh cổ động và mọi thứ khác bằng mọi cách. Khi chúng tôi chuẩn bị những điều này thì tôi suy nghĩ trong lòng: “Chà, Đức Chúa Trời đang thật sự vui lòng vì chúng tôi tổ chức truyền giảng về bí mật của sự tha-thứ tội-lỗi cho những công dân ở Busan. Những công dân Busan luôn đi nhà thờ nhưng họ cứ đau khổ, đau đớn và buồn chán vì tội-lỗi. Đức Chúa Trời thấy điều này rất đau lòng đến nỗi Ngài phải dẫn dắt nhóm truyền giảng này.” Nhiều việc cho tôi thấy rằng điều này là như vậy. Lòng tôi rất cảm tạ Chúa. “Đức Chúa Trời ơi, cảm ơn Ngài đã sử dụng một người ngu dại và không ra gì như con.” Trong khi dẫn dắt nhóm truyền giảng này tôi thường hay khóc trong lòng “Cảm ơn Đức Chúa Trời.”
Mỗi tối nhiều người đã giơ tay và đi lên phía trước để được nhận sự tha-thứ tội-lỗi. Sau khi giảng xong các mục sư đi lại với nhau và nói về những việc đã diễn ra ở buổi nhóm. Sau đó chúng tôi đã họp mặt lại cầu nguyện. Khi chúng tôi nhìn vào những giấy tự bạch của họ và nghe được người này người kia đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi thì lòng chúng tôi rất cảm ơn Chúa. Các bạn cũng nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và thật sự được tái-sanh thì Chúa Jêsus sẽ ở cùng các bạn, lúc đó các bạn không còn sống một mình nữa. Chúa Jêsus sẽ nắm giữ các bạn vượt qua dòng sông sự chết. Tôi tin rằng cho đến khi chúng ta đi vào nước Thiên-đàng, thì các bạn sẽ không bao giờ vụt khỏi tay của Ngài.
Bà ngoại yêu quý của tôi đã qua đời vào mùa xuân vừa qua. Quê nhà của tôi ở Seonsan, tỉnh Kyungbuk và bởi vì cha tôi và anh trai tôi đã qua đời nên tôi phải làm tang chủ.
Lễ tang được tổ chức vào ngày thứ ba. Thật trùng hợp, tôi phải dẫn dắt một buổi nhóm bắt đầu từ tối hôm đó. Từ HanGiang tôi đã đi về quê. Hầu như không có gì được chuẩn bị, vì thế chúng tôi đã phải thức suốt đêm. Vào ngày thứ ba, chúng tôi đã làm xong việc mai táng, và nói chuyện về hoàn cảnh của chúng tôi cho những người lớn tuổi ở trong gia đình và vừa vội vã lên xe chạy đến HanGiang. Tôi vừa mới ăn một ít cơm tối thì tôi phải dẫn dắt buổi nhóm. Trong một tuần tôi đã rất bận rộn và mệt mỏi. Sau khi kết thúc buổi nhóm vào thứ bảy, tôi suy nghĩ là tôi nên nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tôi còn phải dạy Kinh Thánh cho các mục sư, rồi tôi phải đi thăm viếng vài gia đình vì thế tôi vẫn không thể nghỉ được. Khi tôi nằm xuống, lúc đó khoảng bảy giờ tối, bụng tôi bắt đầu đau. Càng lúc càng đau hơn, và lúc 10 giờ tôi không thể chịu đựng được nữa. Nên tôi bảo vợ tôi gọi cho Hội Thánh đem xe hơi đến.
Lúc 1 giờ sáng tôi đã nhập viện. Cả ngày đó đầu óc tôi xay-xẩm. Tôi suy nghĩ bây giờ tôi đang sắp chết. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi có suy nghĩ như vậy. Cho đến sáng sớm mà vẫn không có bác sĩ chuyên khoa nào làm việc có hiệu lực. Tôi cảm thấy giống như là đang sắp chết, các bác sĩ thực tập nội trú cứ hỏi tôi về những triệu trứng. Sau khi tôi trả lời, thì bác sĩ thực tập khác cũng đến và hỏi tôi những câu hỏi tương tự. Tôi phải nói đi nói lại đến sáu lần. Tôi quá đau và tâm-trí tôi đang mờ dần cả bên trong và bên ngoài. Tôi quyết định lần sau đến bệnh viện tôi sẽ mang theo một cái máy thâu băng. Tôi đã suy nghĩ như vậy. Bác sĩ đến và chụp X-quang. Bác sĩ bảo rằng ruột tôi hoàn toàn bị xoắn lại và rối với nhau. Sau đó bác sĩ đặt một cái ống vào trong lỗ mũi của tôi rồi chuyền nước vào trong cơ thể tôi. Việc đó rất là đau đớn.
Khi tôi được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, tôi đã suy nghĩ về Chúa. Hội Thánh sẽ tốt thôi vì đã có mục sư Kim ở đó. Hai con tôi đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và vợ tôi cũng đi theo Chúa, họ đều tốt cả. Tôi đã suy nghĩ về nhiều chuyện khác mà không có chuyện nào tôi cần phải giải quyết cả. Tôi thấy rằng nếu tôi sống thêm 10 năm nữa thì tốt. Mặt khác, lòng tôi vừa suy nghĩ nếu sống thêm 10 năm nữa thì thật tốt nhưng khi suy nghĩ về sự chết sắp đến thì tôi cảm thấy bình-an.
Khi tôi rời khỏi thế giới này, Chúa yêu thương sẽ chào đón tôi. Có nhiều điều tôi muốn nói với Chúa khi tôi đứng trước mặt Ngài. Chúa ơi, tại sao Ngài không giúp con sớm. Tôi sẽ hỏi Ngài về điều này điều kia. Đang suy nghĩ như vậy thì tôi rơi nước mắt. Năm 1962 tôi đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Từ đó, nhiều người đến với tôi và cũng nhiều người đã bỏ tôi. Tuy nhiên Chúa chưa bao giờ bỏ tôi một lần. Trước mặt Chúa, có khi tôi làm tốt và cũng có khi tôi làm sai nhưng Chúa luôn luôn ở cùng tôi và không bao giờ lìa bỏ tôi. Tôi suy nghĩ rằng tôi sẽ nắm chặt tay Ngài và vượt qua dòng sông sự chết mà vào nước đời đời và sống với Ngài mãi mãi. Tôi suy nghĩ về gia đình tôi. Chúa ôi! Khi con chết con mong Ngài gìn giữ vợ và con của con tốt hơn khi con còn sống ở đây.
Tôi bình-an rất nhiều. Tôi cảm thấy rằng đúng rồi, một điều phước hạnh nhất là tôi đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi.
Bác sĩ nói rằng tôi phải giải phẫu nên đã chuyển tôi vào phòng ngoại khoa. Bác sĩ ngoại khoa nói với tôi:
“Nếu ruột bị nghẹt hơn 24 giờ thì con người sẽ chết. Tuy nhiên, trong một số trường hợp hiếm có nào đó thì ruột của người đó sẽ tự gỡ rối trong hai giờ. Mặc dù đau đớn nhưng anh hãy chịu đựng một tí nữa được không? Khi nào anh thải ra một ít hơi thì hãy nói cho tôi biết.”
Vào chủ nhật, vài người trong Hội Thánh đã đến bệnh viện sau buổi thờ phượng. Họ ở lại bệnh viện một lúc rồi sau đó đi về để nhóm buổi tối. Ngay lúc đó, tôi đã thải ra một ít hơi, thật là đáng giá và quý báu.
Tôi cảm thấy rằng cho dù tôi có sống trong đau đớn, buồn bã hay đau khổ thì cũng không phải chỉ sống một mình. Dầu khi tôi băng qua dòng sông sự chết thì cũng không phải chỉ có một mình tôi. Vì thế, tôi đã sống từng lúc từng lúc một chờ đợi ngày cuối cùng.
Hình ảnh của Sam-sôn ở trong Các Quan Xét đoạn 15 câu 13 nói về ông ta đã bị cột chặt bằng hai sợi dây thừng mới. Hãy cùng nhau đọc câu 14.
“Khi đến Lê-chi, dân Phi-li-tin ra đón người và la tiếng reo mừng. Song Thần của Đức Giê-hô-va cảm động Sam-sôn, những dây cột cánh tay người trở thành như chỉ gai bị lửa đốt, tàn rớt khỏi tay người.” (Các Quan Xét 15:14)
Có nhiều người nói: “Mục sư ơi, tôi bận lắm, mục sư có thể chỉ tôi biết làm thế nào để nhận được sự tha-thứ tội-lỗi?” Mặc dầu họ đã giơ tay và đi lên phía trước để nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, nhưng khi những người hướng dẫn và mục sư nói cho họ nghe về Kinh Thánh thì họ nói: “Được rồi, được rồi. Chỉ cần nói cho tôi biết làm sao để nhận được sự tha-thứ tội-lỗi thôi.” Vì họ không hiểu nên chúng tôi không thể nói về sự chuộc tội cách như vậy được.
Khi chúng tôi nói cho nhiều người nghe về sự tha-thứ tội-lỗi, thì họ đã nghe mà hiểu bằng đầu óc của mình, nên có nhiều người vẫn còn có tội ở trong lòng. Lòng của những người đó chưa được buông tha khỏi tội-lỗi. Khi Đức Thánh Linh hành động mạnh mẽ trong lòng họ, thì họ được giải-thoát khỏi xiềng-xích của tội-lỗi ở trong lòng mình. Nếu Đức Thánh Linh không hành động, thì họ chỉ có thể biết bằng lý thuyết rằng Chúa Jêsus đã rửa sạch tội-lỗi của họ nhưng họ không nhận được bằng lòng, mà trong lòng họ còn có sự nghi ngờ. Sam-sôn đã bị cột chặt bởi những dây thừng, nhưng khi Thánh Linh của Chúa đến trên ông, thì những sợi dây thừng đó như sợi chỉ gai bị lửa đốt, tàn rớt khỏi tay ông.
Dù cho bất kì tội-lỗi nào trói buộc các bạn, nhưng khi Đức Thánh Linh đến trong các bạn thì các bạn được giải thoát một cách tự nhiên. Đó chính là sự cứu rỗi linh hồn. Ai không hiểu rõ điều này thì suy nghĩ rằng họ nhận được sự tha-thứ tội-lỗi bởi vì họ biết Chúa Jêsus đã rửa sạch tội-lỗi của họ. Một số người cho rằng nếu chỉ cầu nguyện tiếp nhận Chúa thì họ sẽ nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Điều đó thật là khác.
Lòng của chúng ta được buông-tha khỏi tội-lỗi thì chúng ta được cứu rỗi, được tái-sanh. Lòng của các bạn phải được giải-thoát khỏi tội-lỗi.
Cũng giống như Sam-sôn đã bị buộc chặt bởi những sợi dây thừng mới. Ngày nay hầu hết mọi người cũng bị buộc bởi sự cáo trách của tội-lỗi và bởi sự lo sợ. Việc làm cho lỏng những sợi dây đó ra hoàn toàn chỉ qua quyền năng của Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Vì buổi nhóm này, chúng tôi đã kiêng ăn và cầu nguyện để Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời hành động. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều việc cho buổi nhóm này. Tôi mong muốn rằng trong số các bạn mà đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi thì sẽ tiếp tục cầu nguyện cho tôi.
Trong số các bạn chưa nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, thì chúng tôi sẽ để các bạn lại bởi vì nếu các bạn cầu nguyện thì Đức Chúa Trời cũng không nghe các bạn. Trong số các bạn đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi một cách rõ ràng, thì hãy đến cầu xin Đức Chúa Trời cho mục sư Park được đầy dẫy Đức Thánh Linh và nhờ đó, bất cứ đi nơi nào, thì nơi đó có nhiều linh hồn sẽ được buông tha khỏi tội-lỗi.
Chúng ta hãy đọc và xem điều gì đã xảy ra sau khi chúng ta nhận được sự tha-thứ tội-lỗi. Câu 14 nói:
“Khi đến Lê-chi, dân Phi-li-tin ra đón người và la tiếng reo mừng. Song Thần của Đức Giê-hô-va cảm động Sam-sôn, những dây cột cánh tay người trở thành như chỉ gai bị lửa đốt, tàn rớt khỏi tay người.” (Các Quan Xét 15:14)
Dù là sợi dây thừng nhưng bị đốt cháy thì nó chẳng còn cứng nữa. Chỉ cần thổi thì nó sẽ tự nhiên rớt xuống. Câu 15 nói:
“Gặp được một cái hàm lừa con mới tinh, người bèn giơ tay lượm lấy, và dùng nó đánh một ngàn người.” (Các Quan Xét 15:15)
Khi các bạn được buông-tha khỏi tội-lỗi thì các bạn sẽ nhận được sức mạnh mới. Lúc đó các bạn đọc Kinh Thánh, thì các bạn sẽ nhận được Ngôi-lời khác với lúc trước và cách các bạn cầu nguyện cũng khác, các bạn làm bất cứ việc gì Đức Chúa Trời cũng hành động. Trước đây các bạn suy nghĩ tôi cần phải đi rao giảng Tin-lành nhưng bây giờ, nếu các bạn mở miệng ra thì sẽ dấy lên sự hành động là giết chết một ngàn người. Nếu Chúa ở cùng với các bạn, thì những việc như thế này sẽ xảy ra. Sam-sôn đã giết một ngàn người và sau đó bị khát nước đến nỗi sém bị bắt nên ông đã kêu cầu Đức Chúa Trời. Sau đó, Đức Chúa Trời khiến cho nước chảy ra.
Thế rồi, tại sao Sam-sôn lại bị móc mắt? Và tại sao một Sam-sôn mạnh mẽ đã trở thành người bị bắt rồi bị dân Phi-li-tin bắt xay cối trong ngục? Sam-sôn chỉ lấy sức lực mình thôi thì không thể sống được. Ông cần có một người dẫn dắt. Sự khác nhau giữa Đa-vít và Sam-sôn là vì Đa-vít không mạnh như Sam-sôn, nhưng Đa-vít luôn có một người dẫn dắt ở bên cạnh mình. Có một hôm nọ, Đa-vít đã phạm tội với vợ của U-ri thì Na-than, một đấng tiên tri của Đức Chúa Trời đã xuất hiện trước mặt Đa-vít và quở trách Đa-vít một cách nghiêm khắc. Mặc dù Đa-vít là vua nhưng ông ta biết vâng theo tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, Sam-sôn chỉ tin vào sức mạnh riêng của mình mà không nhìn vào Thần dẫn dắt và hướng dẫn mình.
Khi Sam-sôn say mê Đa-li-la, nếu Sam-sôn có một đấng dẫn dắt mình, là một tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời thì tôi-tớ sẽ nói rằng: “Sam-sôn à! Hãy tỉnh lại đi! Hãy ăn năn đi! Mày đang làm gì vậy? Đa-li-la là một đàn bà bội bạc! Sao nàng ta lại dám tấn công bất ngờ một tôi-tớ của Đức Chúa Trời! Hãy cút đi!” Nếu tôi-tớ của Đức Chúa Trời có ở đó, thì tôi-tớ đã cứu Sam-sôn. Mặc dù Sam-sôn là người hùng mạnh nhưng ông không có đấng dẫn-dắt để hướng dẫn mình. Người mà đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi thì cũng cần một người chăn dắt. Tại sao? Bởi vì họ là những con chiên chứ không phải là người chăn.
Vì tôi đang làm mục sư ở Seoul, tôi đã gặp nhiều tín đồ ở nhà thờ. Họ đều không tin mục sư của họ. Tôi rất đau lòng mỗi khi tôi nghe về điều đó.
Thỉnh thoảng, khi tôi gặp những công nhân viên chức và nói chuyện với họ thì họ nói: “Mục sư à, tôi thấy rằng mục sư thì khác với những mục sư khác, nhưng…” Khi tôi nghe vậy, thì lòng tôi tan-vỡ. Mỗi khi tôi nói như thế này: “Xin đừng nói như vậy. Tất nhiên có một số mục sư là tôi-tớ của Đức Chúa Trời…” Thì họ trả lời: “Chà, làm sao chúng ta có thể biết được ai là những mục sư thật?” Lòng tôi cảm thấy đau khổ.
Các bạn phải tìm người chăn dắt thật. Ở Ma-thi-ơ đoạn 7, Chúa Jêsus nói: “Hãy coi chừng tiên tri giả.” (Ma-thi-ơ 7:15) Những tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời thì khác với những tôi-tớ giả là như thế nào? Chúa Jêsus nói: “Là những kẻ mang lốt chiên đến cùng các ngươi, song bề trong thật là muông sói hay cắn xé.” (Ma-thi-ơ 7:15) Những con sói này, là những tiên tri giả mà mang lốt chiên nhưng chúng ta có thể phân biệt được như thế nào? Chúng ta không thể biết được, nhưng Chúa đã dạy cho chúng ta về một cách là nhìn xem nó có sanh con hay không thì sẽ biết được. Những con sói có thể mang lốt chiên nhưng chúng không thể sanh ra những con chiên. Đó là lý do tại sao Chúa Jêsus nói: “Ấy vậy, các ngươi nhờ những trái nó mà nhận biết được.” (Ma-thi-ơ 7:20) Các bạn phải chọn lựa một cách kĩ càng về Hội Thánh của các bạn. Các bạn phải được chăm nom đời sống thuộc linh của mình bởi do một tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời.
Ở Busan có nhiều tôi-tớ của Đức Chúa Trời. Chúng ta không biết liệu có một tiên tri giả trong mỗi ngàn người, hay trong mỗi mười ngàn người hay không. Làm sao các bạn có thể phân biệt được? Bạn phải nhìn trái của họ. Các bạn phải phân biệt theo trái của họ bằng cách nhìn xem liệu những người khác có nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và được tái-sanh qua họ hay không? Nếu các bạn thấy rằng mục sư của mình là một tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời, mục sư đó vẫn có thể phạm những lỗi lầm bởi vì ông ta là một con người, nhưng các bạn phải tin tưởng và đặt hết lòng mình vào ông ấy. Thì ông ấy có thể nắm giữ và quở trách các bạn khi các bạn đi sai đường. Nếu chúng ta làm tốt thì chúng ta không cần người chăn dắt. Chúng ta cần người chăn dắt khi chúng ta đi sai với hướng dẫn. Đừng phân biệt theo cảm nghĩ của các bạn, mà suy nghĩ họ là tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời khi các bạn cảm thấy họ tốt, và thấy họ là tiên tri giả khi các bạn cảm thấy họ xấu.
Đức Chúa Jêsus cũng nói rằng qua mục sư của Hội Thánh các bạn mà Đức Chúa Trời hành động cho nhiều người nhận được sự tha-thứ tội-lỗi và được tái sanh thì họ là tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời. Vậy thì các bạn nên giao phó tất cả những gì của các bạn cho mục sư đó thì các bạn có thể sống tốt đẹp trong Chúa. Người mà không tin người chăn dắt mình thì không thể sống tốt đẹp trong Chúa được. Mặc dù không có đức-tin mà các bạn suy nghĩ rằng mục sư đó là tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời thì các bạn phải hoàn toàn tin tưởng mục sư đó. Có khi mục sư đó làm cho các bạn buồn hoặc quở trách các bạn khi mục sư ấy giảng thì đừng suy nghĩ rằng tại sao ông ta chỉ la tôi như vậy? Tôi mong muốn các bạn thấy được một điều là những điều này thì tốt cho tôi, tôi cần những điều đó nên mục sư mới giảng như vậy. Tôi mong muốn các bạn nhận được như vậy.
Nhưng trước hết hãy phân biệt được rằng mục sư đó được sanh lại, là tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời, đã nhận được tha-thứ tội-lỗi và Đức Thánh Linh hay chỉ có tốt nghiệp trường đại học Thần Học và làm mục sư chỉ bằng lí thuyết. Khi đã phân biệt được qua Ngôi-lời là ông ta là tiên tri giả thì phải từ chối, phải tránh xa ông ta một cách lạnh lùng. Nhưng qua Ngôi-lời trong Kinh Thánh mà biết rõ ràng mục sư đó là tôi-tớ thật của Đức Chúa Trời thì hãy giúp đỡ, cầu nguyện cho mục sư đó, làm việc cùng mục sư đó. Chúng ta phải theo tiêu chuẩn của Ngôi-lời trong Kinh Thánh chứ không theo lời con người. Các bạn ơi tôi sắp kết thúc buổi nhóm này mà trong lòng tôi vẫn có nhiều cảm xúc. Tôi không biết các bạn nhận được sự tha-thứ và sống như thế nào? Nhưng tôi vẫn cứ cầu nguyện cho buổi nhóm này.
Đức Chúa Trời ơi! Có rất nhiều người bị đau khổ vì chưa biết cách để nhận được sự tha-thứ tội-lỗi của mình. Do đó rất cần nhiều người tôi tớ thật để làm việc này.
Tôi mong muốn qua lần nhóm truyền giảng này nhiều người nhận được sự tha-thứ tội và nhận được sức lực từ nơi Chúa và dấy lên làm tôi tớ Đức Chúa Trời. Rất cần nhiều tôi tớ thật để đem Tin-lành đến Trung Quốc, Brazin, Châu Phi và vùng Trung Đông; những quốc gia Hồi Giáo dù cho phải mất mạng sống mình và cũng sang các nước khác như Nhật Bản… là nước phát triển, giàu có nhưng đầy tội-lỗi.
Chúa ơi! Lần này có những người đã nhận được sự tha-thứ tội-lỗi, có những người đã nhận được sự dẫn dắt qua tôi tớ của Ngài. Xin Chúa đừng để họ sống như những người ở thế gian, cưới gả, ham-thích thế gian, chết và lãng-phí đời sống nơi thế gian này. Xin Chúa ban cho chúng ta có thể khóc vì Tin-lành của Đức Chúa Trời, bị đánh đập vì Chúa Jêsus, bị đau khổ, đau đớn vì Chúa Jêsus thì chúng ta trở nên một người gần-gũi với Đức Chúa Trời. Chúng ta hãy nắm tay nhau cùng đi vào nước Thiên-đàng và cùng chia sẻ, làm chứng. Qua buổi nhóm này tôi mong muốn nhìn thấy các bạn mà nhận được sự tha-thứ tội-lỗi sẽ là những người hầu việc Chúa. Hội Thánh của chúng tôi rất muốn gởi tạp chí của Hội Thánh cho các bạn trong một năm. Tôi hy vọng Đức Chúa Trời cho phép thì tôi rất muốn quay lại Busan và đứng trước những công dân Busan. Thật sự xin các bạn cầu nguyện cho tôi. Tôi không thể quên được những khuôn mặt của các bạn đã nhận được sự tái-sanh trong buổi nhóm này.
Tôi đã đi khắp cả nước tổ chức truyền giảng nhiều nơi đến nỗi không đếm được nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy run khi đứng trên bục giảng. Tôi đã từng giảng trước mặt nhiều người nhưng lần này tôi rất căng thẳng. Tôi không thể ở cùng các bạn nhưng tôi mong muốn rằng các bạn sẽ sống cùng với Chúa một cách đầy ơn phước trong Đức Thánh Linh. Sự cứu rỗi mà các bạn nhận được trong lúc này sẽ cứ vững vàng và hơn nữa, tôi mong muốn các bạn sẽ trở thành những con người quý báu của đức-tin, dù đi bất cứ nơi đâu thì đức-tin nơi Chúa Jêsus trong lòng các bạn không bao giờ lung lay. Đó là niềm hy vọng của tôi. Xin kết thúc bài giảng sáng nay ở đây. Xin cám ơn nhiều.
Comments are closed.