Take a fresh look at your lifestyle.

Sự Cứu Rỗi của Tôi – Xin chào, tên tôi là Trish

481

Khi tôi lên khoảng 13-14 tuổi, tôi đã đến nhiều loại nhà thờ. Tôi đã đến mọi loại nhà thờ bạn có thể suy nghĩ đến. Mẹ tôi là người Hàn Quốc, nên mẹ tôi đến nhà thờ Hàn Quốc, tôi đi qua bên lộ dự nhóm trong một nhà thờ lớn của người Mỹ bởi vì tôi không thể hiểu tiếng Hàn Quốc.

Tôi đã đến nhà thờ nầy trong một thời gian dài và mỗi lần như vậy thì lòng tôi không có thoả mãn. Một điều tôi thích đó là đi đến nhòm thanh thiếu niên bởi vì chúng tôi có nhiều vui vẻ đi ra ngoài chơi và làm những điều ngu xuẩn.

Mỗi Chủ Nhật, chúng tôi đến nhà thờ nhóm với những người lớn. Một ngày nọ thì sau khi giảng xong, ông mục sư nói rằng: “Nếu có ai muốn được cứu và muốn đời sống mình thuộc về Đức Chúa Trời, xin hãy lên phía trước“. Cuối cùng bạn tôi đã đẩy tôi lên phía trước, và tôi phải lên đó. Có khoảng 20 người đứng ở đó, và ông mục sư bắt đầu đặt tay trên đầu người ta và cầu nguyện cho họ. Sau đó từng người một sẽ ngã xuống.

Khi ông đến với tôi, tôi nhớ rất là rõ ràng, đó là lần đầu tiên ông cầu nguyện cho tôi, nhưng tôi không ngã xuống. Sau đó ông lại cố gắng và lần đầy đã đẩy tôi ngã xuống sàn nhà. Lý do tôi đã ngã xuống chỉ là vì tôi cảm thấy xấu hổ và tôi không muốn chỉ còn một mình tôi đứng ở đó. Nên tôi đã ngã xuống và nhắm mắt như mọi người khác. Sau đó trong lòng tôi biết rằng đó là một ông mục sư giả.

Nên tôi lại đi đến một nhà thờ cách đó khoảng 1 giờ đồng hồ là nơi bạn trai tôi tham dự. Đó là nhà thờ Hàn Quốc. Tôi vui vẻ, nhưng tôi nhớ rằng mỗi ngày tôi đến nhà thờ, ông mục sư trẻ tuổi đó bảo rằng tôi nên luôn luôn nghe nhạc thánh và những loại nhạc khác là bài hát của quỉ dữ. Ông làm cho tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi nhớ rằng một ngày nọ tôi đã vào bên trong nơi người lớn nhóm để nghe giảng, và cuối cùng họ tắt đèn và mọi người chống tay và quỳ xuống và bắt đầu khóc. Nên dĩ nhiên, tôi cũng làm giống như vậy. Tôi quì gối xuống và bắt đầu xin tha thứ cho mọi tội lỗi tôi vì tôi đã được dạy rằng nếu bạn xin sự tha thứ, thì tội lỗi bạn sẽ được cất đi và rằng Chúa Jêsus đã chết vì tội lỗi chúng ta.

Nhưng sau khi bạn trai tôi đã chia tay, lúc đó tôi thật sự khó khăn vì tôi cảm thấy đời sống tôi thật vô dụng. Suốt đời tôi, tôi cảm thấy rằng tôi chưa hề có một người mẹ. Khi người ta nói rằng mẹ và con gái có một mối quan hệt rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ cảm giác về điều đó. Mẹ tôi luôn làm việc, nên khi còn trẻ tôi không có nhớ đến bà một chút gì. Tất cả tôi có thể nhớ là về bố tôi, và không có nhớ đến ông nhiều lắm.

Nên khi chúng tôi đã chia tay được 7 tháng rồi, thì tôi có một bạn trai mới. Nhưng chúng tôi cũng bị tan vỡ, và sau đó lòng tôi thật sự tan vỡ và buồn bã và tôi không có nơi nào để đi. tôi nhớ rằng bởi vì tôi cảm thất quá cô đơn và buồn bã và tôi luôn hỏi Chúa: “Sao Chúa cho con ở trên thế gian nầy? Để làm gì?”. Nhiều lần tôi cũng cố gắng kết thúc đời sống mình, nhưng có một lần tôi thử thì tôi đã đi vào bệnh viện và ở trong đó đương lúc sinh nhận lần thứ 15 của tôi.

Trong lúc đó tôi không còn hy vọng gì nữa. Nên mỗi đêm khi đến nhà, tôi đi ngủ và cầu hguyện với Chúa [tôi cũng quì gối xuống và để tay trên giường tôi]: “Chúa ơi, nếu có Chúa, xin hãy chứng minh cho con vì con thật sự không biết có Chúa hay không“. Có lúc tôi nói: “Xin Chúa, tất cả con cầu xin chỉ có ba điều trên đời sống con thôi. Đó là cho con tìm được thật sự có Chúa hay không. Và cũng xin Chúa cho con có một người chồng yêu thương con và chăm sóc cho con. Con cũng muốn có một gia đình”.

Tôi đã cầu nguyện về những điều đó trong một thời gian dài. Một ngày nọ, tôi có được một vé máy bay miễm phí để đến thành phố nầy với bạn tôi. Tôi không muốn đi nhưng cũng đã đi. Tôi cố lắm mới đến sân bay và tôi gần bị trể chuyến bay. Nhưng ở đó tôi đã gặp được chồng mình.

Sau khi chúng tôi lập gia đình. Tôi biết được rằng ông cũng đi nhà thờ và cũng biết một ít Kinh Thánh. Chồng tôi nói rằng tôi cần phải xem những cuốn video kia để nhận được sự cứu rỗi, nhưng tôi cứ đẩy nó qua một bên. Nhưng tôi đã xuống tới địa ngục và quay trở lại trong vòng 6 năm của đời tôi. Mỗi ngày chồng tôi nói rằng tôi đã đi xuống địa ngục nếu tôi không nhận được sự cứu rỗi. Trong khoảng thời gian 6 năm, tôi đã cố gắng xem những cuốn video đó, nhưng tôi chỉ xem 1 và 2 cuốn rồi để tất cả ở nhà bố của tôi. Ông mục sư của mẹ tôi thấy những cuốn video đó và đã lấy xem. Cũng trong đêm đó, ông mục sư đã lấy những cuốn video đó và đốt hết.

Sáu năm sau, tôi đến nhà thờ chồng tôi nói rằng ông đã tìm gặp. Lần đầu tiên tôi đến đó thì rất là tò mò. Tôi muốn đến đó nữa, nên tôi đã đến. Sau đó tôi hỏi ông mục sư làm sao để biết được bí mật tôi cần biết để lên được thiên đàng vì chồng tôi nói rằng trong Kinh Thánh có bí mật đó và tôi cần phải biết.

Cho nên ông mục sư bắt đầu giải thích cho tôi về họ giết con chiên không tì-vít như thế nào và đã để lên bàn thờ và lấy huyết của con chiên đó bôi lên sừng bàn thờ, và làm sao tội lỗi chúng ta được tha thứ. Sau đó ông giải thích về chúng ta là công bình trước mặt Đức Chúa Trời, và bắt đầu giải thích trong Hê-bơ-rơ đoạn 10 câu 10-16 về việc Chúa không còn nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa. Ngày sau đó, sau khi tôi nhận biết tất cả, tôi không biết sao mà tôi đã bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy như tôi có nhiều bình an trong lòng mình.

Trong lòng tôi nhận biết rằng tôi là một tội nhân, và vì Chúa Jêsus, tội lỗi trong quá khứ và tương lai của tôi thì không còn được nhớ đến nữa. Tôi thật sự cảm ơn Chúa vì điều nầy và việc Ngài đã chọn tôi, không phải tôi đã chọn Ngài. Trong mọi người trên thế gian nầy, Ngài đã chọn tôi đi vào Vương quốc của thiên đàng, và không ai có thể lấy đi tình yêu thương mà Đức Chúa Trời và Chúa Jêsus đã cho tôi. Cả đời sống tôi, trong lòng tôi luôn cảm thấy không có ai yêu thương mình, nhưng bây giờ tôi có người yêu tôi mãi mãi. Amen.
Tôi muốn mọi người biết rằng đời sống có hy vọng và đừng bỏ cuộc vì Đức Chúa Trời đã cho tôi một lời hứa và Ngài không bao giờ phá lời hứa.

Comments are closed.